Các nhân vật chính và thứ chính: Kỷ Càn Khôn (chồng nạn nhân), Ngụy Quýnh, Nhạc Tiêu Tuệ (sinh viên ĐH), Mã Kiện, Lạc Thiếu Hoa, Đỗ Thành (3 cảnh sát tham gia điều tra vụ án) Hứa Minh Lương (người bị kết án là hung thủ, tử hình), Lâm Quốc Đống (tính đến chương 26 thì là hung thủ chính của 3 vụ thảm án)
(Bài review này là của bạn Hồ Thuỵ Tuyết Như)
Khoảng 95% những người mua cuốn sách này là vì cái tên Lôi Mễ và đặt niềm tin vào một cái gì đó hơn hẳn Đề Thi Đẫm Máu (DTDM). Tới thời điểm hiện tại, thật đáng tiếc là cuốn Tâm nguyện cuối cùng lại không thể xuất sắc hoàn thành kì vọng mà người đọc gán lên cho nó.
Vẫn là phong cách những vụ án nan giải, hung thủ nhởn nhơ trêu đùa cảnh sát,.. nhưng ở đây, chúng ta không cần phải phác họa nhân vật, không cần phải mất thời gian tưởng tượng ra hung thủ là kẻ như thế nào, có quá khứ đau thương và thù ghét xã hội ra sao bởi vì hung thủ nhanh chóng lộ diện sau đó.
Ba vị cảnh sát già, có người đã về hưu, có người thì mắc bệnh giai đoạn cuối, có người vì vinh nhục của ngành mà tự chọn cho mình những tâm nguyện khác nhau. Song, cả ba đều biết mỗi một chọn lựa của họ đều sẽ có ảnh hưởng đến (những) người khác.
Vị cảnh sát về hưu chọn đêm ngày theo sát bước chân của hung thủ. Cứ nghĩ là mình đã hoàn toàn biết được y, nhưng rõ ràng là ngược lại, vị cảnh sát từ bao giờ đã rơi vào tầm ngắm của y, cuối cùng còn kinh động đến những người cũ và khiến gia đình, chính xác là con gái mình rơi vào nguy hiểm.
Vị cảnh sát mắc bệnh hiểm nghèo vì theo vụ án mà mất đi vợ và con trai, tâm nguyện bắt được hung thủ hoàn thành nhưng sau đó lại biết mình đã bắt lầm, cuối cùng vì thế mà trở mặt với hai người còn lại, một mình ôm lấy tâm nguyện phải lôi cho được kẻ thủ ác ra ánh sáng suốt hơn hai mươi năm trời. Mãi cho tới khi hay tin mình đã mang bệnh bước vào giai đoạn cuối, ý nguyện sau cùng mới thật sự bùng cháy.
Người đàn ông trong viện dưỡng lão chỉ muốn tìm ra sự thật bởi vì ông luôn tin, năm đó cảnh sát bắt sai người. Ông cùng Ngụy Quýnh và Tiêu Tuệ tự mình tìm ra cho mình lối đi trong bế tắc để rồi nhận ra là: hai trong ba người có một điểm gắn kết với nhau.
Truyện thiên về tâm lí nhân vật và giằng xé nội tâm nhiều hơn là phá án. Không có những cảnh mô tả nạn nhân bị hung thủ xử lí như thế nào như trong ĐTĐM và ĐGT7 (thật ra tớ thích mấy việc mô tả này =]]]]]). Không biết có ai đã đọc cuốn này chưa, nhưng tớ cảm thấy LM không giữ được phong độ như thời ĐTĐM. Nhân vật được khắc họa rõ ràng, bài bản, nhưng không mấy nổi bật, cảm thấy sẽ quá nhạt nhòe nếu đặt chung với dàn nhân vật trong series Đề Thi trước đó.
Giấy ngà, chất lượng in ấn tốt. (Nhưng sách em bung gáy bìa sau rồi đấy ạ.).
Khoảng dịch và biên tập tốt. Em hiện tại đọc đến chương 26 rồi… Ức chế quá nên phải viết review ngay. ))))
Dù là em chê thế nhưng nếu là fan của thầy Lôi, chúng ta đừng nên bỏ qua cuốn này nhé. Truyện tương đối dày, phải đọc đến hơn 1/2 cuốn thì mới đến cao trào được. Mọi người chịu khó nhé.
Điểm: 7.5 – 8.5/10. (Bảo em cho 1 con số chính xác thì chắc khó)
Comments
Post a Comment