Một vụ án mạng thê thảm: Hai đứa trẻ chết, chị vú em - cũng chính là hung thủ sau khi ra tay sát hại hai đứa trẻ cũng tự kết liễu đời mình.
Cuốn sách đặt vụ án mạng với động cơ còn ẩn giấu ngay mở đầu chắc chắn là một cách khởi đầu rất thông minh và cuốn hút. Chị vú em là ai? Tại sao chị lại giết hai đứa trẻ? Tại sao chị cũng tự tử ngay sau đó? Động cơ của chị ta là gì? Là chị ta có động cơ quỷ quyệt hay ẩn khuất một lý do đằng sau?
Mình những mong tác giả dần hé lộ tất cả những chi tiết để trả lời cho những câu hỏi đó. Rất tiếc tác giả lại dành quá nhiều thời gian để kể mọi thứ theo một trình tự dài và mất thời gian hơn bình thường. Phải đến những trang cuối cùng vụ án và động cơ gây án mới quay trở lại những trang giấy để bạn đọc soi tỏ. Và điều đó khiến cho quá trình đọc cuốn sách trở nên có phần thiếu hấp dẫn hơn rất nhiều so với chương đầu.
Cuốn sách đặt ra một câu hỏi: Liệu chúng ta có nên hoàn toàn tin tưởng giao những đứa con thơ ngây của mình cho một người xa lạ, những người chúng ta hoàn toàn không hề được hay biết về hoàn cảnh cũng như tính cách? Liệu chúng ta có thể tự cân bằng được thời gian dành cho công việc, những tham vọng cho sự nghiệp với thời gian nuôi dưỡng và dạy dỗ thế hệ sau của mình?
Tuy nhiên thực sự vấn đề này lại không làm bản thân mình suy nghĩ quá nhiều. Chúng ta không thể đổ tội cho ai hay cho hoàn cảnh vì những sự lựa chọn của mình. Vì thời gian trong một ngày chỉ có 24 tiếng, chúng ta cần có sự hi sinh và đấu tranh mỗi ngày. Nếu chúng ta muốn có một sự nghiệp lừng lẫy và nghiêm túc, thời gian cho con cái hẳn sẽ bị rút ngắn lại rất nhiều - có khi gần như là không có. Chúng ta có thể đổ tội cho thế giới hiện đại về sự lựa chọn của chính mình không?
Bằng cách quay ngược lại để kể về cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ, về số phận bi đát của chị vú em và về cuộc sống "chung đụng" giữa họ, tác giả muốn phác hoạ thật kĩ lưỡng một hồ sơ tính cách cho nhân vật trung tâm - chị vú em. Tuy nhiên, thật lòng mà nói, các nhân vật như một làn khói mơ hồ, không thực sự có tính cách điển hình. Rốt cuộc sau khi đọc xong mình không đọng lại nhiều những suy nghĩ về những nhân vật trong cuốn sách này lắm. Hoặc là tác giả đang cố tạo nên hình tượng những con người hiện đại vô tình mà hời hợt chăng?
Một điểm trừ nữa theo quan điểm cá nhân thôi, là cách hành văn của cuốn sách này nhiều chỗ khá tối nghĩa. Không rõ là do cách dụng từ của tác giả, hay do dịch giả đang gặp khó khăn về chuyển nghĩa, những cụm từ miêu tả trong sách cần khá nhiều thời gian để hình ảnh hoá. Kiểu như "mỉm cười vẻ hơi dung tục" khi hai cô vú em nói chuyện với nhau (xin nhấn mạnh là rất trong sáng) trong công viên giữa mùa đông. Và mình mất một lúc để tưởng tượng một nụ cười dung tục là thế nào trong một ngữ cảnh không có chút gì là dung tục như vậy. Quả là khó đấy nhé!
Bài review này là của bạn:
Comments
Post a Comment